Được tạo bởi Blogger.

Lưu trữ Blog

[6] [hot girl] [slider-top-big] [display_title_name]
You are here: Home / , Yêu anh từ thuở lên mười

Yêu anh từ thuở lên mười

| No comment
Hai nhà sát cạnh nhau, chỉ cách một dậu găng xanh rì, cao quá đầu lũ trẻ bọn tôi. Chẳng biết từ khi nào và bằng cách nào, chúng tôi thân thiết với nhau như thể từ khi sinh ra đã là bạn bè vậy. Được ai cho cái kẹo, tôi cũng giữ khư khư để phần cho anh. Đi học, lúc nào tôi cũng đợi anh qua nhà dẫn đi cùng. Thiên đường của chúng tôi là vườn cây ăn trái sum suê, quanh năm trĩu quả của nhà ông nội anh. Những buổi chiều không phải đi học, anh thường thập thò ngoài cổng gọi tôi, rồi hai đứa trốn ngủ trưa, ra vườn cây ăn trái xanh mát nằm khểnh trên thảm cỏ xanh, lắng tai nghe tiếng vụn vỡ vui tai của những chiếc lá khô và tưởng tượng về tương lai sau này. Anh luôn bảo, anh coi tôi như một cô em gái bé bỏng và yếu đuối, sau này khi tôi lớn lên anh sẽ luôn theo sát bảo vệ tôi để không ai có thể làm tổn thương tôi được. Những lúc ấy tôi thường im lặng, bởi tôi đâu thể nói với anh rằng, tôi yêu quý anh nhưng tình cảm đó dường như không phải là tình anh em. Khi ấy chúng tôi còn quá nhỏ, tôi chưa biết gì về cái gọi là "tình yêu", chỉ biết rằng khi ở bên cạnh anh tôi luôn có cảm giác hạnh phúc, vui vẻ và có những thanh âm rung động từ tận đáy lòng. Tôi không bao giờ quên một lần, vào giờ ra chơi, cậu bạn to béo lớp bên cạnh bắt nạt tôi ở giữa sân trường khiến tôi òa khóc. Anh học ở gần đó, nhìn thấy và đã lao ra bảo vệ tôi, đồng thời "tặng" cậu bạn kia vài cú đấm. Kết quả là anh bị kỷ luật, bị phạt phải nhổ cỏ ở sân trường. Năm ấy, tôi mười tuổi còn anh mới mười ba.

Hạnh phúc mong manh

Yêu anh từ thuở lên mười

Rồi gia đình anh đột ngột chuyển đến một thành phố khác, và chúng tôi bặt tin nhau. Thật lạ là sau bao nhiêu năm, có bao nhiêu bạn bè mới, gặp gỡ bao nhiêu người thú vị, tôi cũng chưa bao giờ quên đi hình ảnh của anh ngày ấy. Nụ cười rất duyên, đôi mắt đen, sáng và sâu thăm thẳm của anh đôi lần lạc vào những giấc mơ thời thiếu nữ của tôi, và gương mặt anh tôi vẫn hình dung ra rõ nét như thể chúng tôi chưa bao giờ xa nhau cả. Số phận khéo sắp đặt, sau mười năm tôi tình cờ gặp lại anh khi đang là sinh viên năm thứ hai tại một trường đại học ở thành phố mà anh đang sống. Hôm ấy, tôi ghé vào một tiệm điện thoại bên đường để mua card điện thoại, và ngỡ ngàng nhận ra người chủ tiệm chính là anh. Sau mười năm, chúng tôi đều lớn lên, trở thành những chàng trai, cô gái khác xưa rất nhiều. Nhưng khi tôi vừa cất tiếng nói, anh đã ngẩng đầu lên và vỡ òa hạnh phúc khi nhận ra tôi - cô em gái bé bỏng năm nào. Mừng mừng tủi tủi, chúng tôi hỏi thăm nhau về cuộc sống hiện tại, về mười năm xa cách... Trái tim thiếu nữ của tôi khi ấy bắt đầu rung lên những nhịp đập mãnh liệt của tình yêu đầu đời, khi anh một lần nữa xuất hiện trước mặt tôi, vẫn nụ cười duyên với chiếc răng khểnh bên khóe miệng và đôi mắt ấm áp. Tôi tự nhủ, lần này gặp lại anh rồi, tôi sẽ không để mất anh lần nữa...

Thế nhưng cuộc đời cũng khéo trêu ngươi. Đúng vào cái hôm tôi quyết định bày tỏ với anh tất cả nỗi lòng mình, anh cũng hẹn tôi đi ăn tối. Tôi đã vui sướng đến bấn loạn suốt cả một ngày, loay hoay tìm cho mình chiếc váy đẹp nhất, đôi giày xinh xắn nhất, và mất cả tiếng ở tiệm làm tóc để có dáng vẻ yêu kiều nhất. Tối ấy tôi đến sớm với ý định chờ anh, nhưng khi đến chỗ hẹn thì đã thấy anh ở đó cùng một người con gái khác. Vẻ rạng ngời hạnh phúc, anh giới thiệu với tôi, đó là chị Linh, người bạn gái đã ba năm của anh. Khi ấy, tôi chỉ muốn gục xuống, chỉ muốn òa khóc và bỏ chạy khỏi nơi đó ngay lập tức. Chàng trai thuở ấu thơ, người đàn ông nhỏ bé đã che chở cho tôi, hái cho tôi từng bông hoa dại và để dành cho tôi từng trái ngọt đầu mùa... Trái tim tôi suốt mười năm xa cách vẫn dành trọn cho anh, nhưng trớ trêu thay anh lại dành trọn tình yêu của mình cho một cô gái khác, xa lạ vô cùng. Thậm chí tôi còn chưa kịp ngỏ lời để anh biết tôi luôn nhớ về anh, luôn khao khát được gặp lại anh và được anh chở che như những ngày thơ bé... Tôi không nhớ mình đã làm gì, nói gì trong buổi hẹn hôm ấy, chỉ biết là tôi đã trở về nhà với nước mắt nhòe nhoẹt và trái tim đau đớn như bị bóp nghẹt. Tôi thật sự không thể sống nổi khi phải nhìn thấy chàng trai tôi thầm yêu bao năm tay trong tay nói cười, âu yếm một người con gái khác.

Yêu anh từ thuở lên mười

Sau hôm ấy, tôi tránh mặt anh một thời gian với lý do bận rộn với kỳ thi cuối năm. Nhưng rồi nỗi nhớ anh luôn hành hạ, dày vò tôi suốt đêm ngày lại thúc giục tôi tìm anh, gặp anh, dù chỉ để nghe anh nói về một người con gái khác, cười vui vẻ với một người con gái khác. Cứ thế, tôi đi qua hai năm tiếp theo ở trường đại học, từ chối mọi chàng trai theo đuổi mình. Rồi tôi ra trường, tìm một việc làm ở thành phố này để được thỉnh thoảng nhìn thấy anh, biết rằng anh đang khỏe mạnh và hạnh phúc. Năm tôi hai tư tuổi, anh lấy vợ. Tôi là phù dâu trong đám cưới của anh, cô phù dâu xinh đẹp nhưng đôi lần mắt ầng ậng nước. Đôi lần tới nhà chơi, anh chị nhắc tôi sao mãi chưa chịu yêu ai, sao kén chọn quá, hay để anh chị giới thiệu cho người này, người nọ. Tôi chỉ cười và bảo, có lẽ em không biết yêu, thôi cứ để em sống vui vẻ, vô tư thế này, với bạn bè là đủ. Rồi đêm ấy tôi lại về căn phòng nhỏ, khóc ướt gối, lòng đau như bị dao sắc cắt thành ngàn mảnh vụn.

Thoắt cái đã lại mười năm nữa trôi qua kể từ ngày tôi gặp lại anh. Tôi đã ba mươi tuổi, cái tuổi đủ khiến bất kỳ ai quen thân cũng sốt ruột và lo lắng. Nhưng chỉ có tôi mới biết tại sao mình không thể mở lòng ra với ai. Bởi trái tim tôi, tôi đã đánh rơi nó từ thuở lên mười và không sao tìm lại được.