Tôi không thể chịu nổi sự coi thường của anh ta, anh ta coi tôi chẳng ra gì .
Tôi và chồng lấy nhau vì tình yêu, hoàn toàn tự nguyện, không ai bắt ép hay cấm cản. Khi đến với nhau, chúng tôi có đủ cơ sở cho một cuộc sống hạnh phúc, hai vợ chồng đều có việc làm ổn định, thu nhập của anh rất khá và anh đã có căn hộ riêng.
Nhưng tôi đã nhầm khi đánh giá anh ta là người đàn ông nghiêm túc, chỉn chu với gia đình. Cưới tôi, chẳng qua anh ta muốn kiếm một người vợ đảm đang sinh con cho anh ta chứ không coi trọng vợ.
Khi đã có hai con tôi không còn được xuân sắc như trước nữa, chính tôi cũng thấy mặc cảm với thân hình của mình. Dù đã có giúp việc nhưng về đến nhà là tôi liên tay liên chân vì muốn mọi thứ hoàn hảo trong mắt anh. Tôi muốn anh trở về nhà khi tất cả mọi thứ trong nhà đã được sắp xếp ngăn nắp, con đã tắm rửa sạch sẽ để chơi với bố. Vì vậy, rời công sở là tôi lao vút đi đón bé lớn ở trường mẫu giáo, tắm cho con, cho bé con ăn để tình cảm mẹ con thêm gắn kết. Tôi rất muốn tự tay mình chăm sóc các con.
Tôi thường dặn bác giúp việc rất kỹ lưỡng về cách chăm con khi ở nhà, về đến nhà lại cuống cuồng xem xét con có bị muỗi đốt, bị ngã, bị thâm tím chỗ nào trên người không. Tôi lo lắng thái quá nên chẳng còn tâm trí, sức lực đâu mà nghĩ đến việc chăm lo cho mình, dành thời gian cho chồng.
Tôi phải sống thế nào đây, khi đường tiến, đường lui đều không có (Ảnh minh họa)
Tôi mất ăn, mất ngủ vì lo cho con nhất là khi chẳng may con đau, ốm, người gầy rộc đi, tóc tai xơ xác. Nhiều khi nhìn thấy mình trong gương tôi cũng giật mình thảng thốt bởi mình xuống sắc quá. Biết như thế là không tốt nhưng tôi không sao bỏ được thói quen lo nghĩ về con thái quá để sống thanh thản hơn.
Đến một ngày tôi bắt gặp chồng mình cùng cô gái trẻ với vẻ mặt mãn nguyện, nói cười ríu rít rời khỏi nhà nghỉ. Đêm ấy về nhà, khi tôi nói chuyện đó, chồng không thèm ngụy biện hay chối một câu, mà huỵch toẹt luôn rằng: " Cô nhìn lại mình đi, được sống đầy đủ vật chất như thế, nhà có người giúp việc lo cho cả mà trông cô không khác gì mụ nạ dòng quá tuổi 40? Cô còn có gì hay cho tôi mà tôi chẳng đi tìm người khác?".
Tôi nghẹn đắng khi nghe những lời đó từ chồng. Tôi nói với anh rằng: " Tôi xơ xác là vì lo cho con, muốn nhà cửa hoàn hảo trong mắt anh, muốn anh yên tâm công tác. Tôi chỉ cần anh về ăn cơm cùng gia đình, tối ôm tôi ngủ". Nhưng anh thẳng thừng rằng: " Tôi không làm được, giỏi thì cô cứ đi cặp bồ, tôi không cấm".
Khi tôi phát hiện ra sự thật, tôi đã khóc rất nhiều nhưng anh ta tỉnh bơ. Anh ta không coi đó là chuyện đáng phải xấu hổ hay có lỗi với vợ con. Tôi còn nhớ như in lời anh ta nói: " Tôi hỏi cô, từ ngày lấy nhau đến giờ, tôi đã để mẹ con cô túng thiếu một ngày nào chưa? Cô được ăn trắng mặc trơn mà không biết chăm lo cho mình đấy thôi. Tôi làm lụng vất vả ra tiền, tôi vui chơi giải trí thì có gì sai".
Những ngày sau đó, anh thường xuyên không ăn cơm tối và chỉ về nhà khi đã quá muộn. Con cái đi ngủ hết còn tôi cùng đã quá mệt mỏi vì chờ đợi, hễ tôi mở miệng nhắc anh sao không về sớm con mong thì anh lại sẵng giọng: " Cô khỏi vòng vo, sáng nào tôi cũng chơi với chúng. Còn muốn tôi làm theo ý cô thì không có đâu. Tìm được thằng nào hay thì cứ tìm".
Tôi và anh ta bây giờ chẳng còn cảm xúc, chẳng còn tình cảm gì nữa nhưng ly hôn thì tôi thương các con lắm. Còn vẫn chung sống với anh ta dưới một mái nhà thì tôi không thể chịu được. Tôi không thể chịu nổi sự coi thường của anh ta, anh ta coi tôi chẳng ra gì, dám gọi điện ỡm ờ với bồ ngay trước mặt tôi, làm tôi xấu hổ mất mặt với cả bác giúp việc. Tôi phải sống thế nào đây, khi đường tiến, đường lui đều không có.
Tôi và chồng lấy nhau vì tình yêu, hoàn toàn tự nguyện, không ai bắt ép hay cấm cản. Khi đến với nhau, chúng tôi có đủ cơ sở cho một cuộc sống hạnh phúc, hai vợ chồng đều có việc làm ổn định, thu nhập của anh rất khá và anh đã có căn hộ riêng.
Nhưng tôi đã nhầm khi đánh giá anh ta là người đàn ông nghiêm túc, chỉn chu với gia đình. Cưới tôi, chẳng qua anh ta muốn kiếm một người vợ đảm đang sinh con cho anh ta chứ không coi trọng vợ.
Khi đã có hai con tôi không còn được xuân sắc như trước nữa, chính tôi cũng thấy mặc cảm với thân hình của mình. Dù đã có giúp việc nhưng về đến nhà là tôi liên tay liên chân vì muốn mọi thứ hoàn hảo trong mắt anh. Tôi muốn anh trở về nhà khi tất cả mọi thứ trong nhà đã được sắp xếp ngăn nắp, con đã tắm rửa sạch sẽ để chơi với bố. Vì vậy, rời công sở là tôi lao vút đi đón bé lớn ở trường mẫu giáo, tắm cho con, cho bé con ăn để tình cảm mẹ con thêm gắn kết. Tôi rất muốn tự tay mình chăm sóc các con.
Tôi thường dặn bác giúp việc rất kỹ lưỡng về cách chăm con khi ở nhà, về đến nhà lại cuống cuồng xem xét con có bị muỗi đốt, bị ngã, bị thâm tím chỗ nào trên người không. Tôi lo lắng thái quá nên chẳng còn tâm trí, sức lực đâu mà nghĩ đến việc chăm lo cho mình, dành thời gian cho chồng.
Tôi phải sống thế nào đây, khi đường tiến, đường lui đều không có (Ảnh minh họa)
Tôi mất ăn, mất ngủ vì lo cho con nhất là khi chẳng may con đau, ốm, người gầy rộc đi, tóc tai xơ xác. Nhiều khi nhìn thấy mình trong gương tôi cũng giật mình thảng thốt bởi mình xuống sắc quá. Biết như thế là không tốt nhưng tôi không sao bỏ được thói quen lo nghĩ về con thái quá để sống thanh thản hơn.
Đến một ngày tôi bắt gặp chồng mình cùng cô gái trẻ với vẻ mặt mãn nguyện, nói cười ríu rít rời khỏi nhà nghỉ. Đêm ấy về nhà, khi tôi nói chuyện đó, chồng không thèm ngụy biện hay chối một câu, mà huỵch toẹt luôn rằng: " Cô nhìn lại mình đi, được sống đầy đủ vật chất như thế, nhà có người giúp việc lo cho cả mà trông cô không khác gì mụ nạ dòng quá tuổi 40? Cô còn có gì hay cho tôi mà tôi chẳng đi tìm người khác?".
Tôi nghẹn đắng khi nghe những lời đó từ chồng. Tôi nói với anh rằng: " Tôi xơ xác là vì lo cho con, muốn nhà cửa hoàn hảo trong mắt anh, muốn anh yên tâm công tác. Tôi chỉ cần anh về ăn cơm cùng gia đình, tối ôm tôi ngủ". Nhưng anh thẳng thừng rằng: " Tôi không làm được, giỏi thì cô cứ đi cặp bồ, tôi không cấm".
Khi tôi phát hiện ra sự thật, tôi đã khóc rất nhiều nhưng anh ta tỉnh bơ. Anh ta không coi đó là chuyện đáng phải xấu hổ hay có lỗi với vợ con. Tôi còn nhớ như in lời anh ta nói: " Tôi hỏi cô, từ ngày lấy nhau đến giờ, tôi đã để mẹ con cô túng thiếu một ngày nào chưa? Cô được ăn trắng mặc trơn mà không biết chăm lo cho mình đấy thôi. Tôi làm lụng vất vả ra tiền, tôi vui chơi giải trí thì có gì sai".
Những ngày sau đó, anh thường xuyên không ăn cơm tối và chỉ về nhà khi đã quá muộn. Con cái đi ngủ hết còn tôi cùng đã quá mệt mỏi vì chờ đợi, hễ tôi mở miệng nhắc anh sao không về sớm con mong thì anh lại sẵng giọng: " Cô khỏi vòng vo, sáng nào tôi cũng chơi với chúng. Còn muốn tôi làm theo ý cô thì không có đâu. Tìm được thằng nào hay thì cứ tìm".
Tôi và anh ta bây giờ chẳng còn cảm xúc, chẳng còn tình cảm gì nữa nhưng ly hôn thì tôi thương các con lắm. Còn vẫn chung sống với anh ta dưới một mái nhà thì tôi không thể chịu được. Tôi không thể chịu nổi sự coi thường của anh ta, anh ta coi tôi chẳng ra gì, dám gọi điện ỡm ờ với bồ ngay trước mặt tôi, làm tôi xấu hổ mất mặt với cả bác giúp việc. Tôi phải sống thế nào đây, khi đường tiến, đường lui đều không có.