Dáng người cao to, khá đẹp trai, bàn tay với những ngón dài - tôi thực sự không hiểu sao cậu ta có lại có thể là kẻ giết người. Khoát lí giải cho tội ác của mình rằng đó là vì tình yêu.
Nhưng, cái thứ tình yêu ích kỷ, mù quáng của hắn thật không ai có thể chấp nhận được, bởi cái thứ đội lốt tình yêu đó đã cướp đi mạng sống của một cô gái vô tội, đang phơi phới xuân thì.
Nhưng, cái thứ tình yêu ích kỷ, mù quáng của hắn thật không ai có thể chấp nhận được, bởi cái thứ đội lốt tình yêu đó đã cướp đi mạng sống của một cô gái vô tội, đang phơi phới xuân thì.
Trịnh Đình Khoát ân hận vì đã giết người yêu.
Từ tình yêu "đẹp như mơ"…
Kẻ mà tôi đang nói đến là Trịnh Đình Khoát, 28 tuổi, trú ở thôn Oanh Kiều 1, xã Thiệu Công, Thiệu Hóa, Thanh Hóa. Năm 2003, Khoát vào các tỉnh phía Nam làm ăn, sinh sống và đang theo học tại Trường Cao đẳng Nông lâm Trung Bộ tại huyện Phù Cát, Bình Định. Năm 2007, trong một lần về quê, Khoát quen chị Trịnh Thị Phương, 22 tuổi, ở khi tập thể trại giống, xã Định Bình, Yên Định.
Tình yêu giữa cô gái mới lớn với gã đẹp trai đang bôn ba nơi xứ người nhanh chóng nảy nở, có những lúc tưởng chừng không gì có thể chia lìa. Tình yêu đó kéo dài tới hơn 4 năm, mặc cho xa cách về không gian, thời gian. Chiều người yêu, mặc dù kinh tế khá khó khăn nhưng cứ vài tháng một lần, Khoát lại đón xe khách từ Bình Định về tận Hà Nội (nơi Phương đang học) thăm người yêu.
Hai bên gia đình cũng đã biết đến tình cảm của hai đứa nên cũng vun vào, mong Khoát và Phương nên đôi nên lứa. Tưởng rằng, sẽ đến bến bờ hạnh phúc nhưng mọi sự lại không đơn giản, xuôi chiều như vậy. Khoát bảo "em cũng chả biết vì sao nữa, đối với em, Phương chỉ có thể là vợ em hoặc để kiếp sau gặp nhau thôi". Cũng từ cách nghĩ tiêu cực như vậy, đã khiến cho đôi "uyên ương" này người chết, kẻ vào tù.
Tháng 9/2011, Phương tốt nghiệp trường Cao đẳng Du lịch Hà Nội, quyết định quay về Thanh Hóa lập nghiệp. Do chưa xin được việc làm, nên hằng ngày Phương đi bán hàng thuê kiếm sống, đồng thời thuê nhà trọ ở 116 Đội Cung, TP Thanh Hóa để ở. Khi Phương ở đây, nhiều lần Khoát từ Bình Định về chơi với Phương, có lần Phương nhờ người yêu sửa ổ cắm điện nên Khoát biết cô có một con dao nhọn để ở đầu giường.
Đúng dịp Noel năm 2011, từ Quy Nhơn, Khoát đi xe khách về Thanh Hóa với mục đích gặp Phương trong dịp Noel. Do muốn gây bất ngờ với người yêu nên Khoát không báo trước cho Phương. Đến khoảng 20h cùng ngày, Khoát đến phòng trọ, háo hức gặp Phương. Tuy nhiên, đến cửa, Khoát hơi khựng lại vì bất ngờ bởi phòng trọ đóng cửa im ỉm, điện tắt. Đợi một lúc không thấy Phương đâu nên Khoát đành đi bộ ra quán ăn tối, lang thang đến 21h mới quay lại, mang theo quà để tặng người yêu.
Lần này, tuy gặp được Phương nhưng điều khiến Khoát ngạc nhiên hơn trước bởi trong phòng trọ của Phương, ngoài cô người yêu xinh đẹp của Khoát ra còn có một chàng trai khác đang ngồi chơi. Cơn giận khiến Khoát nóng bừng đầu óc, cậu ta ngồi chơi khoảng 5 phút đồng thời quyết định không tặng quà cho người yêu nữa mà ra về. Cả đêm hôm đó, Khoát đi lang thang khắp thành phố Thanh Hóa.
Cậu ta như người mộng du, đi vô định, không biết đi đâu, làm gì bởi cảm nhận của người đàn ông đã cho Khoát biết, Phương đang bắt đầu có sự thay đổi. Cứ nghĩ về cảnh người yêu mình ngồi nói chuyện với một gã trai khác càng khiến đầu óc Khoát quay cuồng, cậu ta chỉ nghĩ được một điều là làm thế nào để giữ Phương ở bên mình, để Phương mãi mãi là của mình.
Sau một đêm lang thang với những suy nghĩ không mạch lạc, 6h sáng hôm sau, Khoát quay lại phòng trọ của Phương, quyết định nói chuyện với Phương sòng phẳng, rõ ràng nhất. Lúc Khoát đến nơi, cũng là lúc Phương chuẩn bị dắt xe đi làm. Thấy thế, Khoát giữ người yêu lại rồi khẩn khoản "em vào phòng, anh nói chuyện ít phút".
Từ tình yêu "đẹp như mơ"…
Kẻ mà tôi đang nói đến là Trịnh Đình Khoát, 28 tuổi, trú ở thôn Oanh Kiều 1, xã Thiệu Công, Thiệu Hóa, Thanh Hóa. Năm 2003, Khoát vào các tỉnh phía Nam làm ăn, sinh sống và đang theo học tại Trường Cao đẳng Nông lâm Trung Bộ tại huyện Phù Cát, Bình Định. Năm 2007, trong một lần về quê, Khoát quen chị Trịnh Thị Phương, 22 tuổi, ở khi tập thể trại giống, xã Định Bình, Yên Định.
Tình yêu giữa cô gái mới lớn với gã đẹp trai đang bôn ba nơi xứ người nhanh chóng nảy nở, có những lúc tưởng chừng không gì có thể chia lìa. Tình yêu đó kéo dài tới hơn 4 năm, mặc cho xa cách về không gian, thời gian. Chiều người yêu, mặc dù kinh tế khá khó khăn nhưng cứ vài tháng một lần, Khoát lại đón xe khách từ Bình Định về tận Hà Nội (nơi Phương đang học) thăm người yêu.
Hai bên gia đình cũng đã biết đến tình cảm của hai đứa nên cũng vun vào, mong Khoát và Phương nên đôi nên lứa. Tưởng rằng, sẽ đến bến bờ hạnh phúc nhưng mọi sự lại không đơn giản, xuôi chiều như vậy. Khoát bảo "em cũng chả biết vì sao nữa, đối với em, Phương chỉ có thể là vợ em hoặc để kiếp sau gặp nhau thôi". Cũng từ cách nghĩ tiêu cực như vậy, đã khiến cho đôi "uyên ương" này người chết, kẻ vào tù.
Tháng 9/2011, Phương tốt nghiệp trường Cao đẳng Du lịch Hà Nội, quyết định quay về Thanh Hóa lập nghiệp. Do chưa xin được việc làm, nên hằng ngày Phương đi bán hàng thuê kiếm sống, đồng thời thuê nhà trọ ở 116 Đội Cung, TP Thanh Hóa để ở. Khi Phương ở đây, nhiều lần Khoát từ Bình Định về chơi với Phương, có lần Phương nhờ người yêu sửa ổ cắm điện nên Khoát biết cô có một con dao nhọn để ở đầu giường.
Đúng dịp Noel năm 2011, từ Quy Nhơn, Khoát đi xe khách về Thanh Hóa với mục đích gặp Phương trong dịp Noel. Do muốn gây bất ngờ với người yêu nên Khoát không báo trước cho Phương. Đến khoảng 20h cùng ngày, Khoát đến phòng trọ, háo hức gặp Phương. Tuy nhiên, đến cửa, Khoát hơi khựng lại vì bất ngờ bởi phòng trọ đóng cửa im ỉm, điện tắt. Đợi một lúc không thấy Phương đâu nên Khoát đành đi bộ ra quán ăn tối, lang thang đến 21h mới quay lại, mang theo quà để tặng người yêu.
Lần này, tuy gặp được Phương nhưng điều khiến Khoát ngạc nhiên hơn trước bởi trong phòng trọ của Phương, ngoài cô người yêu xinh đẹp của Khoát ra còn có một chàng trai khác đang ngồi chơi. Cơn giận khiến Khoát nóng bừng đầu óc, cậu ta ngồi chơi khoảng 5 phút đồng thời quyết định không tặng quà cho người yêu nữa mà ra về. Cả đêm hôm đó, Khoát đi lang thang khắp thành phố Thanh Hóa.
Cậu ta như người mộng du, đi vô định, không biết đi đâu, làm gì bởi cảm nhận của người đàn ông đã cho Khoát biết, Phương đang bắt đầu có sự thay đổi. Cứ nghĩ về cảnh người yêu mình ngồi nói chuyện với một gã trai khác càng khiến đầu óc Khoát quay cuồng, cậu ta chỉ nghĩ được một điều là làm thế nào để giữ Phương ở bên mình, để Phương mãi mãi là của mình.
Sau một đêm lang thang với những suy nghĩ không mạch lạc, 6h sáng hôm sau, Khoát quay lại phòng trọ của Phương, quyết định nói chuyện với Phương sòng phẳng, rõ ràng nhất. Lúc Khoát đến nơi, cũng là lúc Phương chuẩn bị dắt xe đi làm. Thấy thế, Khoát giữ người yêu lại rồi khẩn khoản "em vào phòng, anh nói chuyện ít phút".
Khu nhà trọ - nơi xảy ra án mạng.
Vì phải đèo con của chủ nhà đi học nên Phương bảo: "Em phải đi, đưa con của chủ nhà đi học, anh cứ chờ ở đây". Nói rồi, Phương dắt xe đi. Lúc sau, cô gái này quay về rồi đưa Khoát ra quầy hàng ở phố Lê Hoàn. Tại đây, Khoát bảo Phương: "Em vào Gia Lai làm ăn với anh, khi nào anh học xong, hai đứa sẽ cưới nhau". Tuy nhiên, Phương khăng khăng không đồng ý vì cho rằng mình không muốn đi miền Nam, không muốn xa gia đình. Không chỉ thế, Phương còn nói lời chia tay với Khoát bởi điều kiện hai đứa xa nhau, không hợp. Trong lúc nói chuyện với người yêu, Phương gọi điện cho bạn gái của mình là chị Lê Thị Hậu đến quầy chơi.
Có lẽ, lúc đó, Phương cũng cảm thấy Khoát có gì đó không bình thường nên gọi Hậu đến cho yên tâm. Khoảng 11h, Hậu đến quầy bán hàng của Phương nên cả 3 ngồi nói chuyện khá vui vẻ với nhau. Khoát bảo, đến 19h sẽ đón xe khách đi Bình Định, Phương đồng ý và nghĩ rằng Khoát đã đồng ý phương án chia tay.
Đến giết người yêu, tự sát bởi lụy tình…
17h cùng ngày, Khoát đi bộ về phòng trọ của Phương trước, Hậu và Phương về sau. Đến nơi, Phương nhờ Hậu chở Khoát ra cầu Hoàng Long để Khoát đón xe về Bình Định. Thấy Khoát không có hành lí, Hậu hỏi nhưng Khoát không trả lời mà chỉ đứng đắn đo, suy nghĩ. Lúc sau, Khoát bảo với Hậu cho mượn xe để cậu ta về phòng trọ của Phương để lấy hành lý.
Nói ra điều đó, tức là Khoát đã quyết định sát hại Phương bởi thực tế, cậu ta chả có hành lí gì, chỉ muốn nói dối Hậu để quay về phòng trọ. Tưởng thật, Hậu đưa chìa khóa xe cho Khoát rồi đứng đợi. Không ngờ, chỉ ít phút sau, cô không bao giờ còn gặp lại người bạn gái thân thiết là Phương nữa.
Về phía Khoát, sau khi nói dối Hậu, cậu ta quay về phòng trọ gặp Phương. Lúc đó, Phương đang chuẩn bị đi tắm. Thấy Phương, Khoát yêu cầu cả hai vào phòng để nói chuyện dứt khoát. Khi cả hai đã ngồi trong phòng, Khoát liền chốt cửa lại, nói: "Anh không muốn chia tay, em hãy suy nghĩ kĩ lại và thông cảm cho hoàn cảnh của anh, anh muốn hai chúng ta vào miền Nam sống với nhau".
Nghe thế, Phương quả quyết: "Anh phải quay về Thanh Hóa thì mới nói chuyện cưới em được, còn không thì chia tay và em sẽ đi với người khác". Sau một hồi đôi co không thành, biết ý Phương đã quyết, chẳng thể nào lay chuyển được, Khoát quyết định sát hại người yêu rồi tự vẫn.
Cậu ta hỏi Phương: "Con dao lần trước em để ở đâu?". Không hề biết ý định rồ dại đang nhen trong lòng Khoát, Phương trả lời: "Em vẫn để ở đầu giường". Lập tức, Khoát lật gối, vớ lấy con dao tự đâm vào ngực mình vừa nói: "Anh sẽ chết trước mặt em, để em sống với người khác xem có hạnh phúc được không?". Thấy thế, Phương sợ quá, vội giằng dao khỏi tay gã người yêu đang say cơn tình ái. Có lẽ, cơn say tình đã khiến Khoát mất hết lí trí, cậu ta không những không bỏ dao ra mà còn vớ lấy phích nước cạnh đó đập vào đầu người yêu. Trong lúc giằng co, Phương bị đẩy ngã ngửa xuống giường kéo theo Khoát cũng bị ngã theo.
Lúc đó, tay phải của Khoát vẫn cầm con dao, cậu ta đã đâm liên tiếp vào ngực cô người yêu tội nghiệp. Cho đến khi Phương gục xuống, Khoát mới bừng tỉnh, đứng dậy, dùng chính con dao đó tự cứa cổ tay mình nhiều nhát. Máu ra nhiều, Khoát gục xuống, thỏa nguyện "đi" cùng với cô người yêu tội nghiệp…
Về phía Lê Thị Hậu, sau khi Khoát đi khoảng 30 phút nhưng không thấy quay lại nên đã gọi điện thoại cho Phương hỏi tình hình. Tuy nhiên, chỉ có tiếng chuông đổ dài mà không có người bắt máy nên Hậu linh cảm có việc chẳng lành nên đón xe taxi về phòng trọ của Phương. Đến nơi, Hậu thấy trong phòng tắt điện, cửa bị chốt trong nên đập cửa gọi Phương. Mãi không ai trả lời nên Hậu nhờ hàng xóm sang xem có chuyện gì xảy ra.
Anh Lê Minh Hưng, trú ở nhà bên cạnh đồng thời cũng là chủ cửa hàng nơi Phương làm thuê cũng tham gia đập cửa, gọi Phương. Không thấy động tĩnh gì, anh Hưng dùng điện thoại rọi vào trong, hoảng hồn khi phát hiện có người nằm dưới nền nhà, máu loang lổ khắp nơi. Anh Hưng liền cùng một số người đạp cửa vào bên trong, choáng váng khi thấy cả Phương và Khoát đều nằm bất tỉnh dưới nền nhà.
Lúc đó, Phương đã chết, Khoát còn thoi thóp thở nên mọi người đã đưa đi cấp cứu. Tại bệnh viện, các bác sĩ kết luận ngoài vết thương ở vùng ngang cổ, đứt khí quản, Khoát còn bị 11 vết thương khác. 5 ngày sau, khi Khoát đã qua cơn nguy kịch, cơ quan CSĐT Công an tỉnh Thanh Hóa đã bắt tạm giam đối tượng này để điều tra về hành vi giết người…
Mù quáng vì tình…
Được sự cho phép của Đại tá Nguyễn Văn Bính, Phó Giám đốc, Thủ trưởng cơ quan CSĐT Công an tỉnh Thanh Hóa và sự tạo điều kiện của Đại tá Nguyễn Văn Nở, Giám thị Trại tạm giam, tôi được tiếp xúc với Trịnh Đình Khoát. So với lúc mới bị bắt, đang phải nằm viện, Khoát đã khỏe hẳn, giọng nói cũng đã trong trẻo, đúng chất đàn ông chứ không còn "khàn khàn", "ai ái" như lúc mới tự mình cứa cổ.
Khoát bảo, thời gian trong trại giam đã khiến cậu ta hiểu ra nhiều thứ, rằng trên đời này còn có nhiều điều quý giá. Đó là tình yêu gia đình, của bố, của mẹ của bạn bè dành cho Khoát. Thiếu tá Nguyễn Quang Huy, Đội phó Đội Hướng dẫn điều tra án xâm phạm nhân thân, Phòng Cảnh sát hình sự, Công an Thanh Hóa - người trực tiếp điều tra vụ án cho biết, sau khi gây án, Khoát khá mất bình tĩnh, thường hay có biểu hiện tiêu cực.
Chính vì vậy, cán bộ Trại tạm giam và ĐTV phải thường xuyên động viên, phân tích để Khoát nhận thức được tội lỗi và có tinh thần hướng thiện. Thực sự, làm được điều đó rất khó bởi trong lòng Khoát lúc nào cũng chỉ có tình yêu với cô gái xấu số, khi biết phương đã chết, Khoát không muốn sống nên luôn tìm cách tự tước đi mạng sống của mình. Mãi sau, thấm lời của các cán bộ, Khoát mới không tìm cách đi gặp người yêu nữa.
Hôm gặp tôi, Khoát đã khá khỏe mạnh, cậu ta cho biết, đã ăn uống bình thường, sức khỏe cũng dần hồi phục. Quả thật, sức trẻ đã giúp Khoát không chỉ thoát khỏi cái chết mà còn nhanh chóng trả lại sức khỏe cho cậu ta. Khoát bảo, dù đã trải qua nhiều biến cố nhưng tình yêu cậu ta dành cho Phương không thay đổi, nếu được làm lại từ đầu thì vẫn yêu Phương, vẫn muốn cưới Phương làm vợ.
Tôi hỏi Khoát "Sao em yêu Phương mà không muốn Phương hạnh phúc, lại cướp đi mạng sống của cô ấy". Khoát cúi đầu: "Nhưng em chỉ muốn cô ấy là của em". Rồi Khoát kể rằng, hai đứa yêu nhau đã 5 năm, 2 bên gia đình đều biết cả, không ngờ, Phương lại chẳng muốn nên vợ, nên chồng. Tôi bảo Khoát: "Thực sự, Phương cũng có lí bởi cô ấy không muốn đi xa, "đánh bạc" với số phận khi ở đất khách quê người, chỉ có hai đứa với hai bàn tay trắng, cô ấy muốn ở gần gia đình. Với lại, cô ấy đâu có phụ bạc em?". Khoát thở dài: "Không hẳn là phụ bạc nhưng cũng không còn yêu em như trước nữa. Có một "thằng" đang tán tỉnh Phương, em biết hết. Vì thế, Phương mới chia tay em, đòi em phải về Thanh Hóa".
Tôi hỏi: "Nếu bây giờ được làm lại, em có yêu Phương nữa không? Có muốn cưới Phương nữa không và có muốn giết Phương nếu cô ấy không thuận?". Khoát cúi mặt một lúc rồi ngẩng lên: "Vẫn yêu chị ạ. Em chưa bao giờ hết yêu Phương, chưa bao giờ không muốn cưới cô ấy. Nhưng nếu Phương không là của em, cô ấy cũng sẽ không là của ai hết…".
Thật đau lòng khi Khoát lí giải tình yêu của mình như vậy. Cái thứ tình yêu ích kỷ, nhỏ nhen như vậy. Tôi bảo Khoát, sao tình yêu mà nhỏ nhen thế, sao không muốn người mình yêu hạnh phúc, sao muốn giữ cô ấy bên mình khi cô ấy không còn muốn nữa? Khoát cúi đầu, không trả lời, những ngón tay dài đan chéo vào nhau, bấu vào thành bàn. Cuối cùng, Khoát ngẩn lên: "Em có tội với Phương mà, bây giờ em nghĩ ra đã quá muộn rồi…". Cái thứ tình yêu ích kỷ đã khiến chính bản thân Khoát mất đi một tương lai tốt đẹp, đã khiến một nữ sinh xinh đẹp phải lìa đời. Thật đáng trách lắm thay…
Vì phải đèo con của chủ nhà đi học nên Phương bảo: "Em phải đi, đưa con của chủ nhà đi học, anh cứ chờ ở đây". Nói rồi, Phương dắt xe đi. Lúc sau, cô gái này quay về rồi đưa Khoát ra quầy hàng ở phố Lê Hoàn. Tại đây, Khoát bảo Phương: "Em vào Gia Lai làm ăn với anh, khi nào anh học xong, hai đứa sẽ cưới nhau". Tuy nhiên, Phương khăng khăng không đồng ý vì cho rằng mình không muốn đi miền Nam, không muốn xa gia đình. Không chỉ thế, Phương còn nói lời chia tay với Khoát bởi điều kiện hai đứa xa nhau, không hợp. Trong lúc nói chuyện với người yêu, Phương gọi điện cho bạn gái của mình là chị Lê Thị Hậu đến quầy chơi.
Có lẽ, lúc đó, Phương cũng cảm thấy Khoát có gì đó không bình thường nên gọi Hậu đến cho yên tâm. Khoảng 11h, Hậu đến quầy bán hàng của Phương nên cả 3 ngồi nói chuyện khá vui vẻ với nhau. Khoát bảo, đến 19h sẽ đón xe khách đi Bình Định, Phương đồng ý và nghĩ rằng Khoát đã đồng ý phương án chia tay.
Đến giết người yêu, tự sát bởi lụy tình…
17h cùng ngày, Khoát đi bộ về phòng trọ của Phương trước, Hậu và Phương về sau. Đến nơi, Phương nhờ Hậu chở Khoát ra cầu Hoàng Long để Khoát đón xe về Bình Định. Thấy Khoát không có hành lí, Hậu hỏi nhưng Khoát không trả lời mà chỉ đứng đắn đo, suy nghĩ. Lúc sau, Khoát bảo với Hậu cho mượn xe để cậu ta về phòng trọ của Phương để lấy hành lý.
Nói ra điều đó, tức là Khoát đã quyết định sát hại Phương bởi thực tế, cậu ta chả có hành lí gì, chỉ muốn nói dối Hậu để quay về phòng trọ. Tưởng thật, Hậu đưa chìa khóa xe cho Khoát rồi đứng đợi. Không ngờ, chỉ ít phút sau, cô không bao giờ còn gặp lại người bạn gái thân thiết là Phương nữa.
Về phía Khoát, sau khi nói dối Hậu, cậu ta quay về phòng trọ gặp Phương. Lúc đó, Phương đang chuẩn bị đi tắm. Thấy Phương, Khoát yêu cầu cả hai vào phòng để nói chuyện dứt khoát. Khi cả hai đã ngồi trong phòng, Khoát liền chốt cửa lại, nói: "Anh không muốn chia tay, em hãy suy nghĩ kĩ lại và thông cảm cho hoàn cảnh của anh, anh muốn hai chúng ta vào miền Nam sống với nhau".
Nghe thế, Phương quả quyết: "Anh phải quay về Thanh Hóa thì mới nói chuyện cưới em được, còn không thì chia tay và em sẽ đi với người khác". Sau một hồi đôi co không thành, biết ý Phương đã quyết, chẳng thể nào lay chuyển được, Khoát quyết định sát hại người yêu rồi tự vẫn.
Cậu ta hỏi Phương: "Con dao lần trước em để ở đâu?". Không hề biết ý định rồ dại đang nhen trong lòng Khoát, Phương trả lời: "Em vẫn để ở đầu giường". Lập tức, Khoát lật gối, vớ lấy con dao tự đâm vào ngực mình vừa nói: "Anh sẽ chết trước mặt em, để em sống với người khác xem có hạnh phúc được không?". Thấy thế, Phương sợ quá, vội giằng dao khỏi tay gã người yêu đang say cơn tình ái. Có lẽ, cơn say tình đã khiến Khoát mất hết lí trí, cậu ta không những không bỏ dao ra mà còn vớ lấy phích nước cạnh đó đập vào đầu người yêu. Trong lúc giằng co, Phương bị đẩy ngã ngửa xuống giường kéo theo Khoát cũng bị ngã theo.
Lúc đó, tay phải của Khoát vẫn cầm con dao, cậu ta đã đâm liên tiếp vào ngực cô người yêu tội nghiệp. Cho đến khi Phương gục xuống, Khoát mới bừng tỉnh, đứng dậy, dùng chính con dao đó tự cứa cổ tay mình nhiều nhát. Máu ra nhiều, Khoát gục xuống, thỏa nguyện "đi" cùng với cô người yêu tội nghiệp…
Về phía Lê Thị Hậu, sau khi Khoát đi khoảng 30 phút nhưng không thấy quay lại nên đã gọi điện thoại cho Phương hỏi tình hình. Tuy nhiên, chỉ có tiếng chuông đổ dài mà không có người bắt máy nên Hậu linh cảm có việc chẳng lành nên đón xe taxi về phòng trọ của Phương. Đến nơi, Hậu thấy trong phòng tắt điện, cửa bị chốt trong nên đập cửa gọi Phương. Mãi không ai trả lời nên Hậu nhờ hàng xóm sang xem có chuyện gì xảy ra.
Anh Lê Minh Hưng, trú ở nhà bên cạnh đồng thời cũng là chủ cửa hàng nơi Phương làm thuê cũng tham gia đập cửa, gọi Phương. Không thấy động tĩnh gì, anh Hưng dùng điện thoại rọi vào trong, hoảng hồn khi phát hiện có người nằm dưới nền nhà, máu loang lổ khắp nơi. Anh Hưng liền cùng một số người đạp cửa vào bên trong, choáng váng khi thấy cả Phương và Khoát đều nằm bất tỉnh dưới nền nhà.
Lúc đó, Phương đã chết, Khoát còn thoi thóp thở nên mọi người đã đưa đi cấp cứu. Tại bệnh viện, các bác sĩ kết luận ngoài vết thương ở vùng ngang cổ, đứt khí quản, Khoát còn bị 11 vết thương khác. 5 ngày sau, khi Khoát đã qua cơn nguy kịch, cơ quan CSĐT Công an tỉnh Thanh Hóa đã bắt tạm giam đối tượng này để điều tra về hành vi giết người…
Mù quáng vì tình…
Được sự cho phép của Đại tá Nguyễn Văn Bính, Phó Giám đốc, Thủ trưởng cơ quan CSĐT Công an tỉnh Thanh Hóa và sự tạo điều kiện của Đại tá Nguyễn Văn Nở, Giám thị Trại tạm giam, tôi được tiếp xúc với Trịnh Đình Khoát. So với lúc mới bị bắt, đang phải nằm viện, Khoát đã khỏe hẳn, giọng nói cũng đã trong trẻo, đúng chất đàn ông chứ không còn "khàn khàn", "ai ái" như lúc mới tự mình cứa cổ.
Khoát bảo, thời gian trong trại giam đã khiến cậu ta hiểu ra nhiều thứ, rằng trên đời này còn có nhiều điều quý giá. Đó là tình yêu gia đình, của bố, của mẹ của bạn bè dành cho Khoát. Thiếu tá Nguyễn Quang Huy, Đội phó Đội Hướng dẫn điều tra án xâm phạm nhân thân, Phòng Cảnh sát hình sự, Công an Thanh Hóa - người trực tiếp điều tra vụ án cho biết, sau khi gây án, Khoát khá mất bình tĩnh, thường hay có biểu hiện tiêu cực.
Chính vì vậy, cán bộ Trại tạm giam và ĐTV phải thường xuyên động viên, phân tích để Khoát nhận thức được tội lỗi và có tinh thần hướng thiện. Thực sự, làm được điều đó rất khó bởi trong lòng Khoát lúc nào cũng chỉ có tình yêu với cô gái xấu số, khi biết phương đã chết, Khoát không muốn sống nên luôn tìm cách tự tước đi mạng sống của mình. Mãi sau, thấm lời của các cán bộ, Khoát mới không tìm cách đi gặp người yêu nữa.
Hôm gặp tôi, Khoát đã khá khỏe mạnh, cậu ta cho biết, đã ăn uống bình thường, sức khỏe cũng dần hồi phục. Quả thật, sức trẻ đã giúp Khoát không chỉ thoát khỏi cái chết mà còn nhanh chóng trả lại sức khỏe cho cậu ta. Khoát bảo, dù đã trải qua nhiều biến cố nhưng tình yêu cậu ta dành cho Phương không thay đổi, nếu được làm lại từ đầu thì vẫn yêu Phương, vẫn muốn cưới Phương làm vợ.
Tôi hỏi Khoát "Sao em yêu Phương mà không muốn Phương hạnh phúc, lại cướp đi mạng sống của cô ấy". Khoát cúi đầu: "Nhưng em chỉ muốn cô ấy là của em". Rồi Khoát kể rằng, hai đứa yêu nhau đã 5 năm, 2 bên gia đình đều biết cả, không ngờ, Phương lại chẳng muốn nên vợ, nên chồng. Tôi bảo Khoát: "Thực sự, Phương cũng có lí bởi cô ấy không muốn đi xa, "đánh bạc" với số phận khi ở đất khách quê người, chỉ có hai đứa với hai bàn tay trắng, cô ấy muốn ở gần gia đình. Với lại, cô ấy đâu có phụ bạc em?". Khoát thở dài: "Không hẳn là phụ bạc nhưng cũng không còn yêu em như trước nữa. Có một "thằng" đang tán tỉnh Phương, em biết hết. Vì thế, Phương mới chia tay em, đòi em phải về Thanh Hóa".
Tôi hỏi: "Nếu bây giờ được làm lại, em có yêu Phương nữa không? Có muốn cưới Phương nữa không và có muốn giết Phương nếu cô ấy không thuận?". Khoát cúi mặt một lúc rồi ngẩng lên: "Vẫn yêu chị ạ. Em chưa bao giờ hết yêu Phương, chưa bao giờ không muốn cưới cô ấy. Nhưng nếu Phương không là của em, cô ấy cũng sẽ không là của ai hết…".
Thật đau lòng khi Khoát lí giải tình yêu của mình như vậy. Cái thứ tình yêu ích kỷ, nhỏ nhen như vậy. Tôi bảo Khoát, sao tình yêu mà nhỏ nhen thế, sao không muốn người mình yêu hạnh phúc, sao muốn giữ cô ấy bên mình khi cô ấy không còn muốn nữa? Khoát cúi đầu, không trả lời, những ngón tay dài đan chéo vào nhau, bấu vào thành bàn. Cuối cùng, Khoát ngẩn lên: "Em có tội với Phương mà, bây giờ em nghĩ ra đã quá muộn rồi…". Cái thứ tình yêu ích kỷ đã khiến chính bản thân Khoát mất đi một tương lai tốt đẹp, đã khiến một nữ sinh xinh đẹp phải lìa đời. Thật đáng trách lắm thay…
Theo:dantri